Nỗi xấu hổ khiến tôi chần chừ bước vào ngôi nhà đã gắn bó 10 năm.
Chào mọi người, tôi rất xấu hổ khi viết những dòng này. Tôi biết nếu các bạn đọc câu chuyện của tôi, có thể sẽ nghĩ tôi đáng bị trừng phạt. Tôi nhận ra mình đã sai và không trách cứ ai, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể giúp tôi tìm cách để vợ tha thứ và cho tôi một cơ hội nữa. Chúng tôi đã kết hôn gần 10 năm, có hai con gái. Cuộc sống trước đây khá hạnh phúc, tài chính ổn định và vợ tôi là người đảm đang. Tuy nhiên, sau khi sinh cháu thứ hai, cô ấy phải gánh vác nhiều công việc và áp lực, khiến tính cách cô ấy thay đổi. Giờ đây, tôi mới hiểu và cảm thấy rất có lỗi.
Thời điểm đó, tôi không thông cảm cho vợ và thường xuyên cãi vã. Mỗi lần như vậy, tôi lại ra ngoài tụ tập với bạn bè, thậm chí còn nói với vợ rằng "đàn bà thì nhiều". Tôi cảm thấy chán ngán khi thấy vợ ngày càng tiều tụy. Trong những lần ra ngoài, tôi gặp Minh, nhân viên tiếp thị, người có nét đẹp quyến rũ và ngọt ngào. Cô thường nhờ tôi sửa đồ và mỗi lần xong việc, chúng tôi lại có bữa cơm ấm áp. Tôi bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống gia đình lý tưởng mà tôi đã không tìm thấy ở nhà.
Trong bữa ăn, con tôi khóc lóc đòi hỏi, còn vợ thì la mắng ồn ào khiến tôi không chịu nổi. Tôi thắc mắc sao Minh dạy con ngoan ngoãn mà vợ tôi thì không kiểm soát được. Bực bội, tôi hất mâm cơm và quát mắng. Cả nhà sợ hãi nhìn tôi, và tôi bỏ ra ngoài, tìm đến Minh. Qua vài tháng, tôi thấy Minh phù hợp với mình hơn và quyết định ly hôn. Tôi đã dằn vặt vợ con nhưng cuối cùng cũng được tự do. Tuy nhiên, sống với Minh, tôi nhận ra cô ấy không yêu thương tôi. Cô ấy kiểm soát tài chính và tôi phải tự làm mọi việc trong nhà, khác xa cuộc sống trước đây.
Tôi trở thành người phục vụ cho hai mẹ con người tình, trong khi từ ngày xa vợ cũ, tôi chưa có bữa cơm gia đình nào đúng nghĩa. Minh liên tục chê bai tôi và cách đây hai tháng, tôi phát hiện cô ấy có mối quan hệ khác. Sau một cuộc cãi vã gay gắt, Minh tuyên bố không còn ràng buộc gì với tôi. Tôi tức giận tát cô ấy rồi bỏ đi, nhưng mặc cảm tội lỗi khiến tôi không dám về nhà, dù tôi đã sống ở đó hơn 10 năm. Sống một mình ở nhà trọ, tôi nhận ra tầm quan trọng của gia đình cũ và thèm những bữa cơm vợ nấu, cảm giác được nằm trên giường sạch sẽ và nghe tiếng con cái. Gần một tháng nay, tôi đến trường sớm để đón hai con, và chúng rất vui khi gặp tôi, trong khi vợ cũ chỉ hỏi nhẹ nhàng về lý do tôi đến đón.
Cô ấy nhiều lần mời tôi về nhà ăn cơm cùng con, nhưng tôi ngại ngùng và cảm thấy tội lỗi nên không dám vào, dù đã sống ở đó hơn 10 năm. Một năm sau ly hôn, tôi thấy vợ vẫn lầm lũi chăm sóc hai con. Dù có tôi hay không, cô ấy vẫn tự mình đưa đón, nấu nướng cho các con. Nhìn cô ấy vất vả, tôi muốn chuộc lỗi và mong cô ấy tha thứ, cho tôi cơ hội làm lại. Nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu, mong mọi người giúp tôi hàn gắn gia đình.



Source: https://afamily.vn/noi-nguong-ngung-khien-toi-khong-dam-buoc-chan-vao-ngoi-nha-minh-da-o-10-nam-7565.chn